Chào cả nhà, tâm trạng quá mà không biết gởi vô đâu. Đi lang thang thì gặp Cú Đêm ạ, xin Cú Đêm cho em để lại tâm sự ở đây.
Nhà có bốn anh em, mỗi mình là gái, ai cũng nghĩ được cưng nhất nhà, không ạ! Nhưng cũng không hề gì. Từ nhỏ đã sớm nhận thức là mình phải tự lo cho mình đã rồi mới lo cho người khác. Cứ thế mà làm thôi và cũng gặt được nhiều trái ngọt. Cuộc đời cứ thế trôi.
Rồi cũng có gia đình, may mắn là gia đình chồng yêu thương, thương hơn con đẻ, chồng thì công bằng và hiểu chuyện. Chẳng có gì phàn nàn.
Đợt còn ở chung thành phố với gia đình, mình vô tư chạy đi chạy về, gia đình hú tiếng có mặt, rồi đó trở thành thói quen, giống kiểu trách nhiệm của mình. Lại nói về gia đình chồng và chồng, chẳng một lời trách sao mình cứ mãi lo việc gia đình nhưng một hôm chồng mình quyết định kéo mình đi xa vi cho rằng gia đình mình hơi thiên vị hai ông anh và thằng em út, chả quan tâm gì mình. Anh nói kéo mình đi để mình còn làm được nhiều việc khác. Và đúng như vậy. Mình có công việc tốt hơn, cái gì cũng tốt hơn. Nhớ và thương gia đình nên cũng hay về thăm dù lái xe 6-7 tiếng liền ạ. Dường như cũng ko ai quan tâm gì cho lắm, nói con gái theo chồng là lẽ thường tình. Ra đường có chức vụ, về nhà chỉ như người vô hình.
Rồi tới lượt ông anh kế mình dọn đi chỗ khác vì tương lai con của ảnh. Đáng ra là một điều mừng mà gia đình mình lại lồng lộn lên kiểu anh bỏ đi thì ko ai phụ giúp chăm ba mẹ. Mình nói mình ở xa mình vẫn làm được khối chuyện, vẫn lo ba mẹ đi bác sĩ, cuộc sống ấm no. Thương đâu phải là lúc nào cũng kè kè bên nhau. Rồi thằng út và anh cả không biết đang diễn màn kịch gì mà ra thái độ ko bằng lòng rồi anh em lời qua tiếng lại. Thằng út chính thức từ mình vì mình nói nó trẻ con và ích kỉ cho cảm xúc cá nhân quá.
Hoang mang cực độ …. Nói ra mắc cở nên chả biết kể ai nghe.
cám ơn Cú Đêm ạ!!!!
Nhà có bốn anh em, mỗi mình là gái, ai cũng nghĩ được cưng nhất nhà, không ạ! Nhưng cũng không hề gì. Từ nhỏ đã sớm nhận thức là mình phải tự lo cho mình đã rồi mới lo cho người khác. Cứ thế mà làm thôi và cũng gặt được nhiều trái ngọt. Cuộc đời cứ thế trôi.
Rồi cũng có gia đình, may mắn là gia đình chồng yêu thương, thương hơn con đẻ, chồng thì công bằng và hiểu chuyện. Chẳng có gì phàn nàn.
Đợt còn ở chung thành phố với gia đình, mình vô tư chạy đi chạy về, gia đình hú tiếng có mặt, rồi đó trở thành thói quen, giống kiểu trách nhiệm của mình. Lại nói về gia đình chồng và chồng, chẳng một lời trách sao mình cứ mãi lo việc gia đình nhưng một hôm chồng mình quyết định kéo mình đi xa vi cho rằng gia đình mình hơi thiên vị hai ông anh và thằng em út, chả quan tâm gì mình. Anh nói kéo mình đi để mình còn làm được nhiều việc khác. Và đúng như vậy. Mình có công việc tốt hơn, cái gì cũng tốt hơn. Nhớ và thương gia đình nên cũng hay về thăm dù lái xe 6-7 tiếng liền ạ. Dường như cũng ko ai quan tâm gì cho lắm, nói con gái theo chồng là lẽ thường tình. Ra đường có chức vụ, về nhà chỉ như người vô hình.
Rồi tới lượt ông anh kế mình dọn đi chỗ khác vì tương lai con của ảnh. Đáng ra là một điều mừng mà gia đình mình lại lồng lộn lên kiểu anh bỏ đi thì ko ai phụ giúp chăm ba mẹ. Mình nói mình ở xa mình vẫn làm được khối chuyện, vẫn lo ba mẹ đi bác sĩ, cuộc sống ấm no. Thương đâu phải là lúc nào cũng kè kè bên nhau. Rồi thằng út và anh cả không biết đang diễn màn kịch gì mà ra thái độ ko bằng lòng rồi anh em lời qua tiếng lại. Thằng út chính thức từ mình vì mình nói nó trẻ con và ích kỉ cho cảm xúc cá nhân quá.
Hoang mang cực độ …. Nói ra mắc cở nên chả biết kể ai nghe.
cám ơn Cú Đêm ạ!!!!